Thu nhớ

nỗi nhớ vô vàng






nàng hoá kiếp là trăng, là biển rộng
chàng ưu tư , chờ đợi đến nghìn năm
đêm lặng lẽ trăng cuộn mình trôi về núi
chàng đơn côi cùng gió lạc  trần gian

nàng ghé lại một đêm hè , biển lộng
chàng bâng khuâng nhớ chuyện thời xưa
nàng đi mất chỉ còn đôi hạt lệ
chàng nhặt về đan sợi nhớ cùng mưa

nàng cứ thế như trong huyền thoại
đến và đi không một lời từ
chàng ngơ ngẩn chìm mình trong dĩ vãng
tìm gặp nàng trong giấc ngủ cùng thơ

nàng hoá kiếp bao lần, chàng vẫn đợi
đời nhọc nhằn bao vết sẹo thời gian
người nhân thế theo vòng tròn luân chuyển
được - mất  xoay quanh nỗi nhớ vô vàng

2022/06/05


 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "nỗi nhớ vô vàng"